“Hơn một thập kỷ qua, bất cứ khi hồng truyền Đại Pháp, bị bức hại, thỉnh nguyện, tuyệt giảng chân tướng mạo toàn diện, trong không hề ít tình huống mọi fan đều hỏi tôi thắc mắc tương tự: ‘Bạn đã gặp Sư phụ Lý Hồng Chí chưa?" khi tôi giới thiệu câu trả lời khẳng định và nói kinh nghiệm cá nhân của mình, mặc dù đó là lãnh đạo, đồng nghiệp, người thân trong gia đình và các bạn bè, công chúng, hay nhân viên cấp dưới 610, các sĩ quan công an, cảnh sát, thẩm phán, quản lý nhà tù, những phạm nhân không giống v.v., số đông sẽ tin lời tôi nói, và họ không còn gì để nói nữa". Một học viên Pháp Luân Công ngơi nghỉ Bắc khiếp đã chia sẻ như vậy khi nhớ lại mẩu truyện về bên sáng lập Pháp Luân Công - Đại sư Lý Hồng Chí.

Vị học viên này nói rằng việc tận mắt chứng kiến ​​những khẩu ca và bài toán làm của Đại sư Lý Hồng Chí đã biến đổi quan niệm của ông tính từ lúc đó, và đắc được Pháp Luân Đại Pháp là điều may mắn nhất trong cuộc đời ông ấy.

Bạn đang xem: Sư phụ của chúng tôi

Học viên Pháp Luân Công Bắc Kinh: trong những năm đó, tôi đã may mắn được gặp gỡ Sư phụ những lần

Tôi tu luyện Pháp Luân Công vào khoảng thời gian 1993. Tôi đã như mong muốn được gặp mặt Sư phụ Pháp Luân Công của cửa hàng chúng tôi nhiều lần. Tôi dường như không thể bình tâm trong một thời hạn dài mỗi một khi nhớ lại. Những khoảnh khắc cực hiếm khi đó luôn hiển hiện rõ ràng trước đôi mắt tôi mọi khi hồi tưởng lại, khiến cho tôi xúc rượu cồn vô cùng.

Những điều đó lúc này đã biến những kỉ niệm vô cùng niềm hạnh phúc và rất đẹp đẽ, cùng rất những câu chuyện được nghe kể, thực thụ có vô số điều nhằm viết ra, tôi suy nghĩ mọi fan đã viết nhiều lần và sẽ không nhắc lại nữa, sau đây là những yêu cầu của tôi.

Phong thái của bậc Giác Giả

Sư phụ không bao giờ dùng bạn dạng thảo nhằm giảng Pháp, Ngài chỉ thỉnh thoảng lấy trong túi ra một tờ giấy nhỏ để xem, Ngài giảng một bí quyết rõ ràng, từ đơn giản dễ dàng đến thâm nám sâu. Theo cách đó, Ngài đang truyền pháp lý bác đại tinh thâm cho tất cả những người bình thường, trường đoản cú đó sau đây thân thể những người dân này vẫn phát sinh biến đổi to lớn.

Sư phụ kiên trì và tận chổ chính giữa trả lời toàn bộ các loại thắc mắc của học viên, bất cứ trong tiếng giải lao, hỏi đáp sau giờ học hay tư vấn đặc biệt, Sư phụ không khi nào mệt mỏi khi vấn đáp hàng trăm thắc mắc của học tập viên. Để giúp không ít người dân đắc Pháp hơn, Sư phụ thường xuyên tận dụng tối đa thời hạn nghỉ ngơi của mình, hoặc sử dụng thời gian trống giữa những tiết học nhằm giảng thêm, tổ chức thêm các lớp học tập và những buổi thuyết giảng. Sư phụ rất có thể giảng thấu không còn thảy các Pháp lý của vũ trụ, hoàn toàn có thể gieo từng chữ vào lòng người, khiến cho học viên cảm thấy Sư phụ y hệt như một người thân phụ yêu thương, ai nấy gần như tin phục.

Không chỉ vậy, Sư phụ còn đích thân thực hành từng câu hỏi nhỏ, tự mình có tác dụng gương cho học viên, dạy shop chúng tôi cách làm cho người xuất sắc và bảo cửa hàng chúng tôi phải nghĩ cho người khác trên hầu như phương diện.

Tôi ghi nhớ rằng nhiều khi mọi người ngồi không đúng, nhiều người có kinh nghiệm giành địa điểm ngồi xuất sắc để chú ý Sư phụ rõ hơn, Sư phụ vẫn từ bi phê bình giải pháp làm này cùng nói với đa số người rằng một bạn tu luyện nên làm gì để khác với những người thường, như vậy mới là tinh thần tu luyện. đằng sau sự hướng dẫn của Sư phụ, không lúc nào xảy ra chứng trạng tranh giành địa điểm ngồi trong số lớp học tập Đại Pháp, mà các học viên cũ thậm chí còn dữ thế chủ động nhường ghế và vé mang đến học viên mới. Hành động này khởi nguồn từ nội tâm, rất tự nhiên và thuần khiết. Những học viên cũ cũng theo chỉ dẫn của Sư Phụ phía dẫn các học viên mới dọn rác và thu dọn vị trí trước lúc ra sau đây mỗi buổi học tập hoặc buổi họp. Dù cho có nhân viên ship hàng nhưng đây đã trở thành hành động tất cả ý thức của những học viên cũ.

Sau đó, không một ai hút thuốc, không có bất kì ai khạc nhổ, không ai gây ồn ào, và không người nào xả rác rưởi trong vị trí học Đại Pháp. đầy đủ người giúp sức lẫn nhau một giải pháp văn minh, toàn cục hội trường tạo ra thành một phong cảnh vô cùng yên bình, Sư phụ vừa ban đầu giảng bài, người theo dõi lập tức yên ổn lặng, không đề xuất phải gia hạn trật tự, đấy là điều chưa từng có ở ngẫu nhiên nơi nào khác trong xã hội china ngày nay. Đây là trường của Đại Pháp, có thể quy bao gồm lại toàn bộ những điều bất chính, giải thể với trấn áp mọi bốn tưởng xấu và thói quen xấu của bé người.

Trong mỗi bài xích giảng, Sư phụ thường lưu ý đến đến câu hỏi mọi người rất có thể nhìn với nghe rõ hay không, với thường vực lên phát biểu khi đk không tốt. Tại Hội triển lãm, Sư phụ thường xuyên đứng trả lời các thắc mắc và phân tích và lý giải Pháp, Ngài đứng kia một hoặc hai giờ, nhiều khi là nửa ngày. Khi được những học viên kéo tới bắt tay, ký tên với chụp ảnh, Ngài luôn đáp ứng các yêu cầu.

Tôi thường bắt gặp những tín đồ khỏi bệnh đến giãi tỏ lòng biết ơn so với Sư phụ, từ bây giờ Sư phụ cực kỳ khiêm tốn, không nhận bất kỳ món xoàn nào nhưng mà chỉ khích lệ họ quay lại học Pháp luyện công. Vào lớp, khi mọi fan đang học đụng tác, Sư phụ không thể nghỉ ngơi cơ mà đi khắp khán phòng, tôi đã tận mắt chứng kiến ​​Sư phụ đi vòng xung quanh lối đi, trải qua từng khu vực vực, nếu gồm tầng trên, Ngài cũng sẽ đi đến, tráng lệ và trang nghiêm chấn chỉnh rượu cồn tác của học tập viên. Sư phụ cũng thường đụng vào trán của học viên nhỏ tuổi tuổi trước sảnh khấu sẽ giúp các em điều chỉnh thân thể.

Sự uy nghiêm của Đại Pháp

Sự khoan thai và tốt bụng của Sư phụ khiến các học tập viên ko hề lo lắng khi đứng trước khía cạnh Ngài mà cảm thấy rất quen thuộc và thoải mái. Tuy vậy nếu bất cứ ai ngăn cản Sư phụ truyền Pháp, Ngài sẽ không khách khí. Chúng tôi đều hoàn toàn có thể cảm nhấn được điều đó trong đoạn ghi âm và quay video.

Tôi vẫn từng chứng kiến can nhiễu trong khóa đào tạo thứ 12 làm việc Bắc Kinh, lúc đó music của loa bị nhiễu và tạo ra những tiếng động bất thường, ánh sáng của đèn sân khấu nhấp nháy, giọng điệu cùng vẻ khía cạnh của Sư phụ rất nghiêm khắc khi thủ thỉ với phòng máy vi tính phía trên. Lúc đó shop chúng tôi không gọi chuyện gì đang xảy ra, và chúng tôi hoàn toàn không hiểu những gì Sư phụ đã làm. Sau đó, trên một cuộc họp báo cáo được tổ chức triển khai vào thời điểm giữa kỳ 2 sống Thiên Tân, Sư phụ đang kể câu chuyện về rắn tinh gây rối, trong thời hạn đó sẽ nói về sự việc việc này ở Bắc Kinh, lúc đó cửa hàng chúng tôi mới bỗng nhiên hiểu ra.

Khi một người nào đó trong lớp học ở Thiên Tân hỏi vì sao Sư phụ lại bị ho, Sư phụ cũng nói về sự việc can nhiễu cực kỳ nghiêm trọng từ các không khí khác và sự khó khăn trong bài toán truyền Pháp, chính vì họ nhận định rằng con người nên bị hủy diệt, cùng một Pháp tốt như vậy lại truyền cấp cho cho con bạn là không đáng. Tuy nhiên mọi tín đồ đều vẫn vượt qua được.

Sư phụ cũng nói rằng cho đến nay, nhiều Thần Phật đã dần dần bị thuyết phục sau khoản thời gian nhìn thấy rất nhiều người đắc Pháp với học Pháp, với đã ban đầu ngừng phản đối vấn đề Sư phụ giảng Pháp. Có hai nguyên nhân mà họ không còn ngờ tới: không ngờ rằng trần thế “thập ác” nhưng vẫn có không ít người phía thiện; ngạc nhiên rằng vẫn còn có rất nhiều người có thể tu luyện tốt như vậy. Bởi vì vậy, Sư phụ bảo rằng từ lớp học này trở đi, Sư phụ bằng lòng truyền công giảng Pháp, và những bài giảng vẫn sâu hơn trước, tức giảng ngôn từ của "Chuyển Pháp Luân" được xuất phiên bản sau này, trước đó là giai đoạn chuẩn chỉnh bị, đa phần là từ góc độ khí công để giảng nội dung cuốn "Pháp Luân Công Trung Quốc", về sau chỉ giảng Pháp chứ không cần dạy công.

Sư phụ cũng từng nói nghịch rằng, ko chừng về sau nếu ý muốn học công phải đi máy bay để ra nước ngoài học, sẽ “xuất khẩu” công ra nước ngoài. Bây chừ tất cả đầy đủ đã ứng nghiệm cả rồi.

Vào thời gian đó, rất nhiều học viên Pháp Luân Công ở trung hoa đã thấy lúc Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng bài, gồm Phật A Di Đà, Lão Tử ở 2 bên khán đài và chén Đại Kim cưng cửng Hộ Pháp. Trước khán đài có rất nhiều Phật, Đạo, Thần đang quỳ, cùng trong toàn khán chống đầy đông đảo sinh mệnh từ không khí khác sẽ nghe Pháp, Thiên binh Thiên tướng mạo canh giữ phía 2 bên cửa và 2 bên hàng ghế. Sư phụ nói rằng làm việc các không gian khác không có ai dám ngồi nghe Pháp, chỉ có shop chúng tôi mới ngồi nghe Pháp. Chỉ trong những bài giảng về sau của Sư phụ, Ngài bắt đầu nói về vì sao tại sao Ngài trân quý các đệ tử Đại Pháp mang lại vậy, đáng ảm đạm là họ trong mê mà đo đắn trân quý phiên bản thân, những người đã đắc được Đại Pháp tuy vậy trong cuộc bức hại vày ĐCSTQ phát động mà đã không vượt qua, đang đánh mất Đại Pháp quý giá như vậy.

Lúc đó tôi không hiểu cũng không bắt gặp gì, y như đang nghe nói chuyện, mà lại tôi cảm giác được toàn hội trường trang nghiêm phi thường, một thai không khí trang trọng và thần thánh, phong cảnh này vẫn còn in đậm trong trái tim trí tôi. Trong những buổi học, Sư phụ ngặt nghèo yêu cầu mọi fan không được đến lớp muộn, nhằm không thải hồi một từ bỏ nào cùng không ảnh hưởng đến bài toán nghe giảng của không ít người khác. Hiện nay chúng tôi bắt đầu hiểu được tầm đặc trưng của việc triệu tập nghe giảng.

Xem thêm: Đèn led trang trí năng lượng mặt trời giá tốt, đèn led dây năng lượng mặt trời

Sư phụ đi tàu điện ngầm nhằm giảng Pháp

Sau giờ đồng hồ học vào trong ngày thứ nhị của lớp học trang bị 12 ở Bắc Kinh, khi tôi cùng đứa phụ nữ 6 tuổi đang ngóng tàu về đơn vị tại ga tàu điện ngầm Ngũ Khỏa Tùng, chúng tôi tình cờ thấy Sư phụ và một vài học viên vừa chuyện trò vừa đi về phía chúng tôi. Tôi mừng quýnh tiến lên chào Sư phụ, Sư phụ xin chào lại với hỏi tôi đi dạo này vậy nào, nghe giảng vẫn hiểu chưa, v.v., rồi liên tục trò chuyện với các học viên.

Một học viên bảo tôi kiêng vây quanh Sư phụ, và đầy đủ người thường rất tự giác. Tôi hỏi: lý do Sư phụ cũng đi tàu năng lượng điện ngầm? Anh ấy nói: Sư phụ sinh hoạt xa, sợ hãi phiền mang lại học viên nên hàng ngày Ngài đi tàu năng lượng điện ngầm đi học một mình, lúc này anh ấy cũng vô tình đi cùng đường với Sư phụ.

Sau lúc lên tàu, tôi ko thể chạm mặt Sư phụ vị tôi ko đi cùng cửa ngõ với Sư phụ. Sau một vài trạm, tất cả ít fan trong toa hơn, cùng tôi đùng một phát nhìn thấy Sư phụ đã ngồi cách tôi không xa, Ngài vô cùng từ bi với tường hòa. Cho đến bây giờ trong tâm trí của tớ vẫn in đậm hình hình ảnh của một người phụ thân yêu thương. Thời gian đó cao hứng không để ý lời dặn của fan học viên đó, tôi kéo phụ nữ lại ngay sát Sư phụ và hỏi Sư phụ: đàn bà con nhỏ dại như vậy tất cả hiểu được Pháp không? Sư phụ ra hiệu đừng quấy rầy Thầy, vị vậy tôi lùi lại hai bước và đứng đó. Sư phụ cúi đầu nhắm đôi mắt lại, một thời gian sau đùng một phát vẫy tay với bọn chúng tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì Sư phụ sẽ kéo con gái tôi lại ôm vào lòng, vừa xoa vào trán đứa con trẻ vừa chat chit với nó. Con gái ngồi trong lòng Sư phụ mỉm cười đáp, nhì chân vẫn đung đưa, thỉnh phảng phất lại chú ý tôi, một dáng điệu từ bỏ nhiên không còn lạ lẫm.

Khi tàu đến ga Phục Hưng Môn, chúng tôi xuống tàu, bởi vì chuyển tuyến đường khác nên công ty chúng tôi tạm biệt Sư phụ cùng rời đi. Tính từ lúc đó trở đi, đàn bà tôi ngày nào cũng không ăn uống cơm, giục tôi đi sớm, nói rằng Sư phụ ko muốn công ty chúng tôi đến muộn. Phụ nữ tôi là đứa hay không ngồi yên, tuy thế lại ngoan ngoãn thuộc tôi vào lớp nghe giảng và còn cụ cuốn sách "Pháp Luân Công Trung Quốc" đọc trôi chảy sau khi mở một trang ngẫu nhiên. Đứa trẻ con cũng thích ngắm nhìn và thưởng thức chân dung của Sư phụ trong sách.

Không ngờ mang lại ngày máy ba cửa hàng chúng tôi đến lớp, tình cờ gặp gỡ được Sư phụ vẫn đi một mình ở lối ra tàu điện ngầm, tôi vừa điện thoại tư vấn Sư phụ, Sư phụ nhanh chóng ra hiệu đừng làm cho phiền. Tiếp đến khi giảng bài, Sư Phụ nói với cửa hàng chúng tôi rằng Ngài không chỉ có phục hồi mức độ khỏe cho những học viên trong lúc giảng, cơ mà còn bước đầu giúp các học viên thanh lý thân thể khi Ngài chú ý vào bức ảnh đăng ký kết của học viên, 24 giờ một ngày, vào suốt khóa huấn luyện và đào tạo không kết thúc thanh lý các không gian khác cho các học viên, mang đến sau khi xong xuôi khóa học những học viên viết trong tim đắc thể hội rằng Sư phụ vẫn điều chỉnh thân thể. Bởi vì khối lượng quá trình lớn, thời gian truyền Pháp hạn chế nên Ngài không muốn mọi fan can nhiễu, ao ước mọi tín đồ thông cảm.

Sự việc này đã làm cho tôi phấn khích trong một thời gian dài cùng tôi ko thể diễn tả cảm giác đó. Điều khiến tôi hạnh phúc là tôi hoàn toàn có thể có một cuộc chạm chán gỡ hiếm tất cả như vậy với Sư phụ, nhưng điều khiến tôi bi ai là chúng tôi không thể cho Sư phụ mọi điều kiện giỏi hơn. Đặc biệt là trong máu trời nực nội của tháng 8 làm việc Bắc Kinh. Sư phụ của công ty chúng tôi vì cứu vãn độ chúng tôi mà không quản vất vả, ngày nào cũng tự mình bắt tàu điện ngầm đến lớp, cùng phải quốc bộ một quãng mặt đường dài dưới dòng nắng như thiêu như đốt, vậy cơ mà Sư phụ trê tuyến phố đi vẫn tồn tại tận dụng từng phút nhưng mà làm không ít điều mang lại học viên. Chúng ta phải biết rằng nhiều nội công sư bình thường vào thời điểm này đều được đưa đón bởi ô tô, tôi nghĩ chỉ tất cả Sư phụ của shop chúng tôi là khác biệt như vậy.

Đây là Sư phụ thực sự nhưng tôi đang thấy, tín đồ luôn xem xét học viên của mình, điều này thực sự khiến cho tôi cảm động.

Ánh đôi mắt của Sư phụ

Điều tôi đã không bao giờ quên là ánh nhìn của Sư Phụ. Lúc giảng Pháp, góc nhìn của Sư phụ rạm trầm với nghiêm nghị, khi giao tiếp với học tập viên thì thân thương và từ nhiên, khi lời giải các thắc mắc của học viên thì hòa ái cùng dễ gần. Mặc dù sao đi nữa, đã những năm như vậy, tôi không thể mô tả được ánh mắt của Sư phụ, hệt như nam châm say mê tôi.

Khi tôi có cơ hội được ở ở bên cạnh Sư phụ trên Hội triển lãm, tôi quan trọng rời mắt khỏi khuôn mặt đon đả và từ bỏ bi của Sư phụ vào một hoặc nhì giờ. Điều này xảy ra mọi khi tôi chạm chán Sư phụ, với tôi không lúc nào cảm thấy đủ, như thể tôi sẽ biết Ngài từ lâu lắm rồi, tôi không thấy xa lạ. Đôi mắt của Sư phụ không giống với ngẫu nhiên ai nhưng mà tôi từng thấy trong đời, cũng không thể so sánh được và không thể diễn đạt được.

Sư phụ dường như có thể quan sát thấu họ trong nháy mắt, khi đứng trước phương diện Sư phụ tôi cảm giác mình như 1 đứa trẻ, chổ chính giữa trí tôi rất trong sáng và không có gì khác, cùng tôi hay không nói được lời nào. Sư phụ thời gian đó trông còn khôn xiết trẻ, tóc đen dày, làn da cực kỳ mềm mại, không có nếp nhăn, giống như da em bé. Bàn tay của Sư phụ rộng với mềm mại, ráng vào có xúc cảm như được che chở, cảm giác vững chắc và kiên cố và nóng áp, rất khó khăn quên, tôi đã từng nghe nói về điều này trước lúc bắt tay với Sư phụ.

Vì tôi bởi tuổi Sư phụ đề xuất tôi thấy quái lạ và có ấn tượng sâu đậm về hình hình ảnh của Ngài. Sau thời điểm biết Sư phụ, tôi chỉ cảm giác rằng mình đã trải qua tứ mươi năm vô ích. Chính Sư phụ đã ban mang đến tôi một cuộc sống mới, trong veo những trở ngại hoạn nạn sau đó, ánh mắt của Sư phụ luôn ở trong trái tim trí tôi, thuộc tôi quá qua không còn khảo nghiệm này cho khảo nghiệm khác, khiến cho tôi vững tin, thiếu tín nhiệm vào mọi lời tà ác, không khi nào từ bỏ, những mẩu truyện về Sư phụ thay đổi những ký ức giỏi đẹp mãi mãi của tôi.

Sư phụ không đem tiền của tôi

Vào năm 1999, khi ĐCSTQ vu oan giáng họa Sư phụ, trong số những cái điện thoại tư vấn là "tội trạng" mà lại nó thêu dệt là Sư phụ vơ vét tiền, vấn đề này đã lừa dối không ít người dân không biết sự thật. Nhưng các học viên Pháp Luân Công cửa hàng chúng tôi đều biết rằng sự thật trọn vẹn ngược lại. Dưới đây là một vài nét tôi biết.

Trong lớp học ở Quảng Châu, mọi người đều hiểu được Sư phụ luôn luôn ăn mì gói để tiết kiệm ngân sách và chi phí tiền trong những lúc giảng Pháp ở các nơi. Khi các học viên mời Sư phụ, Sư phụ chỉ ăn uống một món trước phương diện mình, cùng không nhìn phần đa món khác và Ngài nạp năng lượng rất ít. Năm 1995, Sư phụ chấm dứt giảng Pháp làm việc Trung Quốc, nghe nói là ra nước ngoài. Tôi nghĩ, núm thì sẽ rất tốn kém. Vợ ông chồng tôi lúc đó đã giao số đồng $ mỹ ở nhà cho trạm trưởng nhờ vào ông ấy chuyển bộ quà tặng kèm theo Sư phụ, cửa hàng chúng tôi giữ cũng không cần sử dụng làm gì, thà để Sư phụ dùng để đi giảng Pháp còn tồn tại thể có lợi lợi. Không ngờ vài ngày sau, số chi phí được hoàn lại, trạm trưởng bảo rằng Sư phụ ko nhận, bảo shop chúng tôi đừng lo lắng, Sư phụ có giải pháp khác. Sau đó, khi nhiều học viên mong quyên góp tiền, Sư phụ đã các lần nói trong các buổi giảng Pháp rằng không nhận tiền của cá thể cũng như tiền của những doanh nghiệp vừa với nhỏ. Rộng nữa, các trạm phụ đạo của công ty chúng tôi cũng không được phép tồn trữ tiền, điều này đang trở thành một "kỷ luật".

Năm kia khi những học viên tải hộ sách Đại Pháp cho nhau, họ luôn tính chi phí theo giá chỉ mua, nhiều khi giá cài sách lậu tốt hơn giá niêm yết, thậm chí là 1 trong nhân dân tệ, chúng tôi sẽ trả lại theo yêu ước của Sư phụ. Toàn bộ phí tổn đều vì chưng học viên phục vụ tự trút tiền túi đưa ra trả, phụ đạo viên đã gánh cần cù khăn của học tập viên, đây là việc ai nấy các làm. Đôi khi fan qua đường cài đặt sách tự điểm luyện công, bọn họ trả shop chúng tôi tiền theo giá chỉ niêm yết, nhưng chúng tôi lại tính chi phí theo giá bán mua, đa số người không hiểu, lúc này chúng tôi đang nói rằng Sư phụ ko cho cửa hàng chúng tôi tính thêm một xu. Thường xuyên thì bạn qua mặt đường sẽ đánh giá cao Sư phụ của chúng tôi.

Khi lớp học được tổ chức, học tập phí của những học viên cũ được giảm một nửa, có fan đã đóng đủ mà chần chờ và được hoàn lại lại toàn bộ. Năm đó, khi tôi làm băng video, tôi cũng đã sử dụng tiền bản quyền của Sư phụ nhằm làm.

Sư phụ quyên góp mang lại Tổ chức kiêu dũng vì bao gồm nghĩa

Khi đó, Sư phụ đã đưa tiền tự quỹ hạn chế của mình để quyên góp cho Tổ chức kiêu dũng vì chủ yếu nghĩa, và đa số người thường rất cảm động. Vì có rất nhiều lời bàn tán về cuộc sống đời thường thanh đạm của Sư phụ nên có nhiều học viên cũ ngần ngừ chuyện này, shop chúng tôi đã tận mắt bệnh kiến. Vì chưng vậy, mọi người lần lượt hưởng ứng, nhiều người dân ngay tại địa điểm đã để thành tâm của bản thân vào thùng quyên góp.

Lúc đó, tôi tự hỏi vì sao Sư phụ chỉ quyên góp đến Tổ chức dũng cảm vì chủ yếu nghĩa? bao gồm phải vì hành động gan góc vì chủ yếu nghĩa là việc hy sinh bạn dạng thân thực sự cho tất cả những người khác? bây giờ tôi new hiểu rằng những đệ tử Đại Pháp, trong đại nàn thiện ác giao tranh, dường như không màng đến sinh tử mà lại mình đề xuất gánh chịu, buông bỏ hết thảy, thậm chí không màng tới sự hiểu lầm của đối tượng người dùng được cứu cùng đại đa số người dân. “Đa niên như độc nhất nhật”, thời gian có bao lâu dẫu vậy không biến hóa lòng kiên trì của chúng tôi, fan sau tiếp fan trước mà tìm hiểu người dân trung hoa giảng rõ sự thật, hành động tự phạt cứu người nhưng lại sở hữu tính tập thể, so với người thường chẳng đề nghị rất cạnh tranh làm sao? Đó không phải là bằng chứng tốt nhất về sự hy sinh bản thân với lòng kiêu dũng vì chính nghĩa để cứu tín đồ khác sao?

Sư phụ chăm sóc đệ tử

Vì họ bị mê quá lâu trong nhân thế, quen cân nhắc theo lối người thường, buộc phải trong quá trình tu luyện có tác dụng được tốt hay làm không tốt chúng ta thường không ngộ ra. Sư phụ vĩ đại luôn luôn ở lân cận chúng ta, dõi theo họ như một người phụ vương yêu thương, dùng tất cả những tín đồ và những vụ việc xung quanh bọn họ để điểm hóa cho cái đó ta, khuyến khích chúng ta khi họ làm đúng, đề cập nhở bọn họ khi họ làm sai, nâng họ lên khi họ vấp ngã, trong cả phạm số đông tội lỗi mập Ngài cũng không bỏ rơi ai, và điều đó từng bước dẫn chúng ta đến đi đến hôm nay. Tôi rất như mong muốn và từ bỏ hào, đích thực tự hào.

Câu nói “Tôi đã chạm chán Sư phụ” là đủ nhằm biến tất cả những lời dối trá, vu cáo và không đúng sự thật khác cần xuống địa ngục! Sư phụ tự bi đã thay đổi quan niệm, cuộc sống thường ngày và gần như thứ trên quả đât của tôi kể từ đó. đạt được Phật Pháp đẩy đà là điều suôn sẻ nhất cùng là cách ngoặt đặc biệt quan trọng nhất trong cuộc sống tôi, Đại Pháp từ tương đối lâu đã hòa hợp vào từng tế bào trên khung người tôi cùng trở thành tổng thể cuộc đời tôi.

Tôi đã nhận được hồng ân của Sư phụ gần đôi mươi năm, cũng chỉ khắc ghi được một chút cảm hứng đó, lúc viết bài viết này, tôi có thể cảm nhận ra mình đang đắm bản thân trong một một số loại hạnh phúc, cảm động, mỹ lệ và lòng từ bỏ bi vô lượng đằng sau sự gia trì của Phật ân. Các đệ tử Đại Pháp đang thực hành thực tế lời thệ mong tiền sử của họ với thân bạn và Thần niệm, tạo cho sự chói lọi kếch xù nhất trong kế hoạch sử. Đó thực sự là một trong vinh dự mang lại tôi lúc là một phần tử vào đó.

Vào trong thời điểm đầu của thập kỷ 90 cụ kỷ trước, ông Lý Hồng Chí (người được các học viên của chính bản thân mình gọi một bí quyết kính trọng là Sư Phụ) bước đầu đi truyền dạy Pháp Luân Đại Pháp kế bên xã hội. Pháp Luân Đại Pháp hay có cách gọi khác là Pháp Luân Công là 1 trong môn tập luyện cơ mà người trung hoa gọi là “tu luyện”. Những học viên Pháp Luân Đại Pháp tập những động tác lờ lững dãi với uyển gửi và quan trọng hơn là thực hành theo những nguyên tắc Chân Thiện Nhẫn trong cuộc sống thường ngày hàng ngày của mình.

bắt đầu từ năm 1992, Sư Phụ Lý Hồng Chí đi khắp china trong hơn 2 năm liền, truyền dạy hơn 50 khóa đào tạo và huấn luyện về pháp môn ở những thành phố trên toàn quốc. Học tập phí của những khóa học thuộc vào loại ít tiền nhất trong toàn quốc nhưng số đông điều mà các học viên nhận ra là vô giá chỉ – bọn họ học được một môn tu luyện chân chính vượt xa những mục đích thông thường là chữa bệnh dịch và đề cao sức khỏe. Lý Sư Phụ gia nhập Hội sức khỏe Đông phương tổ chức vào những năm 1992 và 1993 ngơi nghỉ Bắc Kinh và nhận đuợc rất nhiều giải thưởng. Các học viên gấp rút nhận ra rằng trong quy trình tham dự những khóa học thân thể họ được tịnh hóa và đạt mang đến trạng thái sức mạnh rất tốt. Lợi ích lúc đầu này đã làm cho nhiều fan phải nghiêm túc mày mò về pháp môn cùng dẫn đến việc phát triển rất là nhanh nệm của môn tập. Vào mức năm 1998, chỉ riêng ở trung quốc đã có hơn 100 triệu con người theo học. Bây giờ Pháp Luân Đại Pháp đã có mặt ở trên 60 nước trên thế giới.

Trong quy trình Lý Sư Phụ đi truyền dạy pháp môn này, những người đã nhận ra rằng ông ko phải là 1 trong những khí công sư bình thường – ông đang thực sự diễn tả được sự xuất sắc đẹp của pháp môn. Lý Sư Phụ sẽ thực sự dẫn dắt mọi fan lên cảnh giới dấn thức cao hơn. Do vậy mà lại hàng triệu con người đã gồm lại được sức mạnh và có được hiểu biết thâm thúy hơn về mục đích nhân sinh và phương pháp đề cao bạn dạng thân để sống một cuộc sống coi trọng đạo đức, đối xử tốt với toàn bộ mọi người. Các học viên đã gan dạ và cao thượng đương đầu với sự man rợ chưa từng tất cả của cuộc bầy áp ở trung hoa hơn 5 năm vừa qua và biểu đạt được chuẩn mực đạo đức trọng điểm tính cao thượng của mình. Sự xuất dung nhan của Pháp Luân Đại Pháp và những học viên đã làm được ghi thừa nhận trên khắp rứa giới: Sư Phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp đã nhận được hơn 1400 giải thưởng và công nhận và Lý Sư Phụ đã có được đề cử 3 lần mang lại Giải Nobel về Hòa bình.

quyển sách này là 1 trong những tuyển tập những câu chuyện về trong thời hạn đầu Pháp Luân Đại Pháp được truyền dạy dỗ ở Trung Quốc. Vào những nội dung bài viết này, các học viên của pháp môn nhớ và khắc ghi về các khóa học cũng tương tự kỷ niệm của họ về gần như lần được xúc tiếp với Lý Sư Phụ vào các hoàn cảnh khác nhau và một số trong những trải nghiệm cá nhân của mình về Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả các cốt truyện trong cuốn sách này là các câu chuyện tất cả thực của các tác giả và đóng sứ mệnh là những tứ liệu về thời kỳ lịch sử hào hùng đáng trân quý kia – một lịch sử vẻ vang đang ngày càng được đánh giá là có tác động lớn trên gắng giới.

*****


bài viết của một người tập Pháp Luân Đại Pháp ở Thành Đô, thức giấc Tứ Xuyên

Tôi rất suôn sẻ được tham dự khóa giảng Pháp của Sư Phụ sinh sống Thành Đô, thức giấc Tứ Xuyên hồi tháng 5/1994. Giờ đây khi tôi hồi ức lại, đó là quãng thời hạn quý báu và hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Tôi ao ước viết về phần nhiều trải nghiệm của bản thân và chia sẻ với toàn bộ mọi người.

*

Sư Phụ nạp năng lượng mặc gọn gàng và giản dị, và trông rất từ bi. Trước kia tôi vẫn tham dự tương đối nhiều khóa thuyết giảng của những khí công sư nhưng lại chưa khi nào nghe thấy họ giảng gì về Pháp cả. Bọn họ chỉ xuất “công”, khiến cho mọi bạn nhận một ít tín tức, và một vài thì dạy dỗ một vài hễ tác luyện công. Một số trong những khác thì vẽ một hình gì đấy trên một mảnh giấy với bảo mọi fan cất giữ lại nó. Sư Phụ giảng theo cách trọn vẹn khác với tất cả các khí công sư khác. Ông giảng bài mà không đề nghị đến giấy tờ gì cả. Trong các bài giảng, tôi nhận ra ông chỉ rước một mảnh giấy nhỏ tuổi từ trong biu áo ra và sau đó bước đầu giảng. Có tầm khoảng 800 người tham dự khóa học tập nhưng không có bất kì ai là thì thầm riêng cả. Giảng mặt đường rất là yên tĩnh. Sư Phụ cũng rất hóm hỉnh trong khi giảng Pháp lý. Đôi khi gần như lời giảng của ông đã làm cho cho công ty chúng tôi phải mỉm cười to lên. Không hiểu nhiều tại sao nhưng lại tôi cảm giác một cảm giác rất thoải mái và dễ chịu trong lúc nghe đến Sư Phụ giảng bài. Đó là một trong trải nghiệm xinh tươi và vui vẻ. Tức thì cả bây chừ khi hồi ức lại, tôi vẫn còn đấy cảm thấy xúc cảm đó.

Hồi kia tôi tham dự khóa học tập với một mục tiêu là để chữa trị bệnh. Tuy nhiên, sau đó 1 vài bài xích giảng, nhân sinh quan tiền và ánh nhìn của tôi về đạo đức nghề nghiệp đã cố kỉnh đổi. Tôi đã hiểu ra tương đối nhiều chân lý và biết yêu cầu hành xử như thế nào trong những tình huống, làm sao để vươn lên là một fan tốt, và thậm chí là làm sao để biến đổi một người tôt rộng nữa. Sau đó, một cách rất tự nhiên và thoải mái tôi cố gắng trở thành một bạn tu luyện chân chính, và tiếp đến tất cả các bệnh tật của tôi số đông đã khỏi.

hồi xưa tôi bị đủ những loại bệnh tật từ năm 1970. Tôi đã từng đi đến tất cả các cơ sở y tế lớn sinh sống Thành Đô cùng tiêu tốn không hề ít tiền, cơ mà không thấy có kết quả gì. đôi khi tôi cảm thấy bi tráng đến mức chẳng thể chịu đựng thêm được nữa. Vào thời điểm năm 1994, lúc Sư Phụ đến Thành Đô giảng Pháp, một người bạn bảo tôi đến tham dự khóa học. Đầu tiên tôi khước từ vì tôi đã quyết định là sẽ không tập nội khí nữa. Bạn tôi giục tôi cứ test xem sao. Cuối cùng thì tôi cũng mang lại nghe giảng vì không có cớ gì để từ chối. Tuy nhiên, ngay trong khi nhìn thấy ảnh Sư Phụ trên trang bìa của cuốn sách Pháp Luân Công Trung Quốc, tôi đã bắt buộc thốt lên “Thật là tuyệt, tôi hy vọng học môn này. Ông là một vị chân sư.”

Tôi cảm thấy rằng Sư Phụ thật hay vời bởi vì ông biết công ty chúng tôi nghĩ đông đảo gì. Một hôm sau thời điểm giảng bài, gồm một bạn đến xin Sư Phụ chữa căn bệnh cho mình. Sự Phụ nói, “Tôi không chữa bệnh. Anh hoàn toàn có thể đến bệnh viện để chữa.” người đó nói “Gia đình tôi hotline điện cho tôi từ Bắc Kinh và bảo tôi đến đây tìm thầy. Bọn họ nói rằng thầy hoàn toàn có thể chữa bách dịch và các bệnh nhân được chữa trị khỏi ngay lập tức.” Tôi ngắt lời và nói với anh ấy rằng “Anh chớ có nhắc đến chuyện trị bệnh.” sau đó Sư Phụ nói “Một số người không thổ lộ , nhưng trong tim họ vẫn suy nghĩ về nó”. Tôi đơ mình. Vì sao Sư Phụ lại biết được là tôi vẫn nghĩ gì?

Một hôm không giống sau buổi giảng, tôi nói với một trong những người “Đây là chưởng lực của Phật gia. Hôm nào tôi sẽ gửi mọi fan lên chùa quy y.” Họ gật đầu đồng ý lên chùa. Hôm sau, Sư Phụ nói trong những khi giảng:

“Một số cư sỹ, nghe thấy đấy là công pháp Phật gia, liền cuốn hút học viên của chúng tôi lên chùa quy y.” (Chuyển Pháp Luân)

kế tiếp Sư Phụ giảng đến chúng buổi tối nghe về chế độ “bất nhị pháp môn”. Sau đó tôi phân biệt rằng điều tôi đã nói là sai. Vớ cả chúng tôi đều cảm thấy rằng Sư Phụ thiệt là thần kỳ. Ông biết toàn bộ các để ý đến của chúng tôi!

Một người thanh nữ tham dự khóa đào tạo và huấn luyện cùng với tôi sẵn sàng viết một số ghi chú lên cuốn sách Pháp Luân Công. Trước lúc bà chuẩn bị viết, Sư Phụ đang nói:

“có bạn lấy cuốn sách này của tôi cơ mà tuỳ tiện thể vẽ vẽ vạch vạch vào đó.” (Chuyển Pháp Luân)

bạn phụ này lag mình đến cả bà thiết yếu cầm cây bút lên được nữa. Bà nói “Vị Sư Phụ này thiệt là thần kỳ.”

Sư Phụ còn biết cả mọi điều mà công ty chúng tôi nói ngơi nghỉ nhà. Chúng ta tôi đến thuyết phục tôi đến tham gia khóa học, và sau cuối thì tôi cũng cho tham dự. Trong lúc giảng bài bác Sư Phụ nói rằng một vài người vẫn bị thu hút đến học. Tôi cảm giác rằng có thể là ông đang nói đến mình. Tuy vậy vậy, Sư Phụ vẫn cai quản tôi.

trong lớp học, Sư Phụ bảo shop chúng tôi đưa tay ra, phái nam tay trái, con gái tay phải. Ông bảo công ty chúng tôi mở lòng bàn tay ra và để ý ở lòng bàn tay. Ngay chớp nhoáng tôi cảm giác một cái gì đó đang quay trong tâm bàn tay. Lúc Sư Phụ nói tới việc cài Pháp Luân, tôi cảm thấy cái gì đó đang tảo ở dưới bụng dưới của mình. Dịp đó, tôi đưa ra quyết định vứt bỏ toàn bộ các quan niệm trước cơ của mình. Bọn họ không thể review Sư Phụ bởi những ý niệm của mình. Sư Phụ không phải là một trong người thường. Ông không hề nhỏ thâm, chân chính, và từ bi.

chúng ta nên tuyệt đối hoàn hảo kính trọng Đại Sư của chúng ta bằng phương pháp bước đi cho giỏi trên tuyến phố mà Sư Phụ đã an bài, bù đắp số đông tổn thất mà hoàn toàn có thể là chúng ta đã tạo ra cho Đại Pháp, với tranh thủ buổi tối đa thời gian để dứt sứ mệnh của bọn chúng ta. Sư Phụ, hãy tin tưởng chúng con, chúng bé sẽ cố gắng hết khả năng của mình!